Anh biết khi trời trở gió em sẽ lạnh.
Anh biết những giọt nước mắt đâu đó còn đọng trong lòng em, đâu đó trong những đêm dài chỉ mình em thấm đẫm.
Đâu đó giữa mùa đông, cũng lạnh như những ngày em không cười.
Và đâu đó rất nhiều ngày anh không thấy em.
Anh biết em sẽ lạnh hơn cả trong mùa gió, hơn cả 1 ngày đông cạnh biển. Giữa mùa gió cũng có những cơn mưa, rất lạnh, lạnh buốt.
Lẽ ra mùa đông không nên có mưa, buồn cười, vậy lẽ ra không nên có mùa đông.
Anh tự hỏi, mùa đông đến trước cái lạnh trong lòng em, hay là đợt gió đầu tiên cũng chỉ tìm đến sau đêm em khóc.
Lẽ ra không nên có cả những giọt nước mắt nữa.
Gió sẽ về, đông sẽ lạnh, đông vẫn đến bất chấp anh mộng mơ hay em chẳng mong chờ nó. Điều gì phải đi qua trong cuộc sống, sẽ đi qua em, hoặc em đi qua nó. Chẳng bao giờ biết trước em đang viết câu chuyện của chính em, hay em chỉ là nét mực sinh ra từ chính nó.
Em sẽ khóc, em sẽ buồn, chuyện buồn vẫn đến bất chấp em mộng mơ hay anh chẳng mong chờ nó...
Như mùa đông đang thấm vào đôi tay em xoa vào nhau, môi em khô nứt, mỗi sáng sớm âm u buồn.
Đêm qua hình như em khóc, để đêm ấy chỉ là của riêng em, em chỉ dành cho riêng em. Dù nếu em có chẳng bao giờ dành cho một ai đó như anh, bất cứ điều gì từ em, thì anh vẫn nhận lấy một nửa mùa đông mà em đang sống. Như đôi mắt em cũng cay nhòe, khi trái tim em bắt đầu đau.
Nỗi buồn giữa 1 khoảng cách cũng lan nhanh như cái lạnh của gió mùa. Quanh em đâu chỉ có 1 người buồn vì có em 1 ngày không nắng. Đâu chỉ có một người phiền muộn như em.
Em giấu cho em những ngày như thế, đã như thế. Như ai đó gói niềm đau trong vỏ trứng, ôm trong lòng ấm chẳng biết trước ngày nó vỡ ra.
Cả cuộc sống đau, không riêng mình em đau. Anh nghĩ, dù em có gắng như thế nào, cũng chẳng đủ làm một góc thế giới kia hạnh phúc hơn khi em hạnh phúc.
Nếu em nhận ra mình nhỏ bé, thì đừng gục ngã chỉ vì đơn độc quá lâu, với 1 nỗi buồn hẹn trước, mà em vẫn nhận lời.
Cuộc sống mang cho em những trái tim biết buồn khi em buồn, đau khi em đau, và lạnh vắng khi trót mong em rồi. Em đừng là tâm bão, để chỉ tìm thấy bình yên cho riêng mình, bằng cô độc. Vì khi em đi qua nơi nào đó giữa cuộc sống, sẽ có những trái tim rạn nứt sau lưng em.
Một chút mưa chỉ làm mùa đông càng thêm lạnh, dù nước mắt em có tan đi, thì bóng dáng muộn phiền vẫn lẩn vào sâu thẳm, em biết, dù chỉ thấy nó tạm yên bình. Như mây mùa đông cứ phủ đầy trời, yên ả, chẳng hay biết một đêm mưa không hề báo trước. Đừng giữ lấy cả mùa đông, dù em biết một ngày sắp tới xuân là của mình. Đừng đem vội nắng về trước khi gió mùa lại thổi qua.
Anh chẳng hề mong của em 1 nụ cười, sau trái tim đóng kín. Anh chẳng cần, như bao lần không dám gặp em.
Sau lưng em có những vết chân như anh từng nhìn lại, luôn cũ kĩ và lặng im. Dẫu những câu chuyện của em mải xa tắp, cũng chẳng có lúc em biết nó đã đến sau lưng em tự lúc nào, và đi mà em chẳng biết. Hạnh phúc trong cuộc sống chẳng mãi là thứ để mong chờ.
Bỏ bớt buồn đau đi, như cây trút lá đầu mùa. Chẳng bao giờ sẽ là quá lạnh nếu ấm áp bắt đầu được nuôi lớn từ bên trong. Và em cũng biết mầm xanh của mùa mới, chẳng giống được nuôi bằng buồn đau, từ bên trong những thân cây quằn quại, là sự sống mới.
Như em đã khóc, rồi trút luôn nỗi buồn. Trút cho mùa đông hòa tan theo.
Đêm lạnh nhất không phải là đêm mưa. Mưa chỉ nhắc em khi vừa nhận lấy giọt lạnh buốt trong lòng bàn tay, rằng giữa tim em còn ấm lắm, luôn đủ để biết thế nào là lạnh.
Đêm lạnh nhất chỉ là đêm cô đơn. Không biết cảm nhận điều gì.
Nếu gió tan, thì cho anh gửi lời đến em trong nắng. Một mùa đông đi qua cho thân cây lớn hơn. Và hạnh phúc nhiều hơn khi cành lá mới biết đón thêm nhiều nắng.
Trái tim phải lớn bằng yêu thương. Chẳng có chỗ cho buồn đau đồng hành nếu em vẫn còn muốn bước đến.
Chân trời rộng lớn cũng chờ em. Không phải anh, không phải những giấu chân xa lạ, càng không phải giọt nước mắt của đêm qua.
Anh đã nói dối, dù em có gắng đến thế nào, em cũng chẳng làm cho 1 góc thế giới này ấm lên bằng hạnh phúc của riêng em. Chẳng phải đâu, cả một thế giới rộng lớn trong tim anh bắt đầu hửng nắng. Chính lúc anh biết ngọt ngào khi nhìn ngắm em.
Như những câu chuyên chẳng bao giờ em viết, nhân vật chính vẫn là em, em có gió rét sau lưng và những mùa đông ấm áp như em vẫn luôn mơ tới. Câu chuyện ấy chỉ có trong anh, khi anh đặt bút viết, giữa một khoảng cách rất xa.
Khi anh gặp em, mùa đông đã đi rồi. Và một ai đó trên thế gian cũng đợi em, để mùa đông qua khi em gặp được.
Chúng ta đến với những con đường riêng. Bước qua những mùa đông riêng. Và tìm thấy cho riêng mình những kỉ niệm.
Hãy viết vào mùa đông của em bao nhiêu cơn mưa em muốn, bao nhiêu lạnh giá cua em. Đừng viết vào 1 đêm đông nước mắt của em, và cô đơn. Chỉ vậy.
Chào em, cô gái bước qua mùa đông. Em mang nắng ấm nơi nào đó ngoài thế giới nhỏ bé của anh, anh còn ngủ. Chúc em hạnh phúc, và 1 ngày không xa nào đấy, một đoạn đường của em. Hẹn gặp em!...