Người viết: MaiThanh
Tôi rất tự hào về quê ngoại của tôi nổi tiếng với tên gọi "mười tám thôn vườn trầu" - Bà Điểm Hóc Môn. Một mảnh đất hào hùng chiến tích vẻ vang qua hai cuộc kháng chiến lịch sử. Nơi đó đã để lại cho tôi cả một khung trời kỷ niệm.
Khi những tiết lạnh mùa đông đã đi qua nhường lại cho nàng xuân ấm áp thì tôi lại về quê ngoại đón tết như mọi năm. Ở quê của bà, có một vườn trầu xanh lá, hàng cau trĩu quả thêm vào đó là những liếp bông vạn thọ lẫn hoa huệ để bán ngày tết.
Những buổi sáng khi giọt sương mai còn đọng trên cành cây. Tôi theo ngoại ra vườn tìm bắt sâu tỉa lá ,nhờ chăm chút kỹ lưỡng nên những bông hoa nhỏ xinh đẹp đua nhau đâm chồi nảy lộc. Khoảng không gian xanh vàng rực rỡ của cau trầu vạn thọ. Tất cả quyện vào nhau như một bức tranh thủy mặc hữu tình.
Bánh tét là loại bánh không thể thiếu trong ba ngày tết theo phong tục tổ tiên. Nên hai mươi chín tết, các cô cậu chú bác gần nhà xúm lại với nhau. Cùng ngoại gói những chiếc bánh tròn dài thắt chặt rồi bỏ vào thật nồi cao để nấu. Làm xong hết các công đoạn, hầu như ai cũng đã thấm mệt ra về chỉ còn mình ngoại thức canh củi.
Nhìn bà một mình lủi thủi trong đêm khuya tôi cũng cùng thức chuyện trò. Nằm gối đầu lên chân ngoại bà vuốt tóc xoa đầu kể chuyện cho tôi nghe. Nào là truyện cổ tích, truyện lịch sử vẻ vang của quê mình.
Mùng một tết, không khí sắc xuân tràn ngập thôn xóm. Các bạn cùng thôn khoe áo mới với nhau. Tôi cũng điệu đà xúm xính bận bộ đầm Ngoại mua hôm ở chợ. Lòng nao nức chạy đi chúc tết ông bà cậu dì.
Bà trao tôi bao lì xì xoa đầu kẽ bảo : " Lì xì cháu suốt năm học giỏi, ngày càng xinh đẹp"_ Nghe đến đó tôi cười khoái trá. Rồi bà dẫn tôi đi chúc tết họ hàng bà con lối xóm. Nơi nơi rộn ràng câu chúc xuân cho nhau, trên môi ai cũng nở nụ cười tươi thắm.
Mới mùng sáu tết, mà cái radio của ông ngoại rè rè không chịu phát ra tiếng. Thấy làm lạ, vậy là cái tánh nghịch ngợm thích khám phá tìm tòi của tôi lại lần mò tháo bung nó ra. Gắn mãi không xong. Sợ quá ! Tôi đem đi giấu, bị ông phát hiện la.
Bắt nằm xấp lên bộ ván gõ đưa cây roi định đánh. Run sợ tôi la to lên, bà tất tả chạy đến bênh tôi : " Cháu nó lỡ làm hư chứ nó đâu có muốn mà ông lại đánh nó. Mình rầy la chút là được rồi "
" Thật là cái tánh chìu cháu của bà cũng không bỏ tạo cho nó hư thêm " - Ông bảo. Sau đó bà đem ra tiệm đầu ngõ, sửa lại đã tốn hết mớ tiền bán bông trầu ngày tết của ngoại. Bao nhiêu công lao khó nhọc của bà bón phân tưới nước cho cây lá tươi tốt. Mong đem ra chợ bán để có một ít tiền. Vậy mà chỉ vì một phút nghịch ngợm của tôi đã phá bỏ biết bao nhiêu công khó nhọc của ngoại.
Tôi rất buồn và hối hận. Tối đến tôi lấy hết can đảm đàn áp cái ngượng ngùng khoanh tay trước mặt bà xin tha thứ lỗi lầm cho tôi. Đó là kỷ niệm của tuổi thơ đáng nhớ luôn luôn khắc mãi trong tâm trí tôi.
Rối tết cũng qua. Niềm vui bên ông bà cũng trọn vẹn. Tạm biệt bà, tôi về thành phố học tập. Bà gật đầu đồng ý nhưng tôi biết trong lòng bà không vui vì mấy ngày tết bà cháu luôn quấn quýt bên nhau. Bà dặn : " Rảnh nhớ về thăm bà nha con ! ".
Lên đến thị thành ngồi tựa cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm. Câu nói của bà như in sâu trong lòng tôi. Bất giác tôi ngâm nga vài dòng thơ nhờ gió gửi về ngoại.
Phút trải lòng con nhớ tới ngoại
Mái tóc bạc ghi dấu thời gian
Tuổi thơ con cùng bao năm tháng
Có ngoại kề bên nhớ không nguôi
Ở phương xa con luôn nhớ mãi
Bóng hình bà khắc khoải chờ con
Con nhờ gió chuyển lời tới ngoại
Nay mai con sẽ về thăm ngoại. Ngoại ơi !
Người viết : Mai Thanh
p/s : Do bị lỗi . Em gửi bị mất một đoạn văn bài dự thi nên em gửi bài dự thi này lại một lần nữa. Mong ban tổ chức chấp nhận bài dự thi mới này của em. Là bài tham gia dự thi.
Ngoại hái trầu, bó bông đem ra chợ huyện bán. Bà dẫn tôi cùng đi chung cho vui. Đường ra chợ thì xa vời vợi nhiều lúc chân tôi mỏi rả rời nhưng không dám nói vì sợ ngoại không vui. Mỗi bận đi chợ về ngoại lại dẫn tôi ra giếng nước sau nhà tắm cho mát. Ánh trăng quê soi bóng hình của bà, ẩn trong đôi mắt tôi hình bóng ngoại như một bà tiên dịu dàng.
Ảnh chỉ mang tính minh họa
Ảnh chỉ mang tính minh họa
Ảnh chỉ mang tính minh họa